Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông, ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông, mảnh trăng mồ côi mùa đông. Mùa đông năm ấy tiếng dương cầm trong căn nhà nhỏ, tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân. Ta còn em một màu xanh thời gian, một chiều phai tóc em bay, chợt nhòa, chợt hiện. Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố, bỗng thấy mình chẳng nhớ nỗi một con đường.